XA MỘT TẦM TAY

Thứ năm - 14/03/2013 03:26
XA MỘT TẦM TAY

XA MỘT TẦM TAY

Và đây là truyện ngắn thứ hai của cây bút trẻ Lê Thanh Hưng, mặc dù hết sức bận rộn với công việc nhưng chỉ trong thời gian ngắn LTH đã có thêm truyện ngắn thứ hai... tanhlinh.vn chúc mừng tác giả và xin giới thiệu tiếp cùng các bạn. Hy vọng theo dòng ký ức này LTH sẽ sớm cho ra đời truyện ngắn thứ ba...


Tôi biết nàng vào năm thứ ba của Đại học, sau khi thi chuyển giai đoạn nhiều sinh viên không qua được nên số sinh viên mỗi lớp giảm xuống, nhà trường sát nhập các lớp lại với nhau, lớp tôi với lớp L3E hợp lại thành một.
Trong buổi gặp đầu tiên, khi giới thiệu về bản thân, cả lớp phải cười ồ lên vì cái tên Lê Nguyễn Đặng Thị Diệp Tú. Khi không khí cả lớp lắng xuống, tôi làm ra vẻ hiểu biết nói:
          - Lê là họ cha, Nguyễn là họ mẹ, Đặng là họ bà nội, Thị để biết là con gái, Diệp Tú là tên, để ngắn gọn cứ gọi là Tú Ròm.
          Cả lớp cười ồ lên lần nữa, nàng cuối đầu xuống đất, tôi biết mình đùa hơi quá. Buổi sinh hoạt qua mau, tôi cũng biết thêm trong lớp cũ, nàng là lớp phó đời sống, được tuyển thẳng qua giai đoạn, không phải thi, nhà ở tỉnh Sóc Trăng, lên Sài gòn học ở cùng ký túc xá với tôi nhưng khác dãy.
          Ngày hôm sau đi học có hơi trễ, Thầy bước vào lớp, tôi bước sát phía sau, cả lớp đứng lên chào Thầy, tôi giơ tay chào lại và vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, mọi người cố nén để không cười ra thành tiếng vì sự đùa nghịch của tôi, Thầy bước đến bàn giáo viên, còn tôi nhanh chân bước xuống lớp cố không cho Thầy biết đi trễ, còn một chỗ trống ở đầu bàn thứ hai, nhanh chân bước vào, khi yên vị thì nhìn qua thấy người ngồi kế bên là nàng, nàng cũng nhìn tôi và đưa tay nhặt lấy viên phấn gạch một đường ngang ghế ngồi, rồi lấy giỏ sách đặt phía trong. Tôi thật sững sờ vì cách ứng xử nhỏ mọn của nàng, trong thiên hạ này chắc không ai xấu bằng nàng, người ốm nhom, cao lêu khêu, chân tay dài như vượn, mặt mũi âm u, đen thui xấu quắc. Suốt buổi học hầu như tôi không tiếp thu được gì, chỉ ngồi nghĩ xem nàng còn xấu xí đến cỡ nào và mong mau đến giờ ra chơi để tìm chỗ khác ngồi.
          Tới môn học thực hành thí nghiệm, không hiểu sao cô giáo lấy danh sách thế nào mà phân tôi và nàng cùng thực hành một nhóm, mà thời gian thực hành đâu phải ít, mỗi tuần 2 buổi, thực hành suốt cả  một học kỳ. Khi tôi tiến hành làm thí nghiệm thì nàng ghi chép số liệu và ngược lại, mâu thuẫn giữa tôi và nàng ngày càng căng thẳng, có những lúc cãi nhau giáo viên hướng dẫn phải nhắc nhỡ. Trong một buổi thực hành cho ánh sáng giao thoa, nàng làm nhiều lần không được, tôi cáu gắt, nàng bật khóc nức nở và nói:              
- Tôi nói thật với ông, con nào điên thiệt là điên, khùng thiệt là khùng nó mới yêu ông.
- Thằng nào thích bà là thằng ngốc nhất thiên hạ– Tôi trả lời.
Nghe tôi nói nàng “hic” thêm vài tiếng nữa rồi im, vì biết có nói thêm cũng không lợi ích gì.
          Ánh mắt của nàng mỗi khi nhìn tôi mang hình viên đạn, thôi thì ráng nhịn vậy, giáo viên mà biết nàng khóc thì phiền to.
          Buổi thực hành tiếp theo, khi sắp xếp dụng cụ thì tôi đã thấy tờ giấy, bên trong có câu: “ Tôi biết ông giỏi hơn tôi, nhưng điều đó không có nghĩa ông được quyền mắn tôi”; Tôi nhanh chóng lấy trong túi áo ra tờ giấy viết sẵn: “Cho tôi xin lỗi chuyện hôm trước” bỏ trước mặt nàng rồi đi ra ngoài. Trong suốt buổi thực hành tôi không nói nhiều, nàng cũng im lặng làm phần việc của mình.
          Thời gian trôi qua, các buổi thực hành nặng nề rồi cũng kết thúc, hình như mối quan hệ giữa tôi và nàng cũng bớt căng thẳng hơn, có đôi lúc nàng cũng cười đùa với tôi, nhìn kỹ thì nàng cũng không xấu như tôi nghĩ lúc ban đầu.
Năm cuối cùng sinh viên náo nức chuẩn bị đi thực tập, thật xui xẻo cho tôi khi biết nhóm thực tập của mình có 4 người, trong đó tới 3 nữ, và quan trọng hơn là có bà Lê Nguyễn Đặng Thị Diệp Tú.
          Buổi sáng đầu tiên đi thực tập tôi chuẩn bị thật chu đáo, hớn hỡ dắt xe ra khỏi ký túc xá, cảnh tượng trước mắt là nàng đang đứng bên cạnh chiếc xe đạp xẹp lốp. Làm sao bây giờ, đi luôn thì không nỡ, mà đèo nàng đi thì hơn 10km chứ đâu phải ít, thôi thì phải ráng chứ sao bây giờ, thiên hạ mà biết bỏ bạn lúc gặp nạn sẽ mắn tôi chết. Buổi trưa khi chở nàng về, tôi ghé nhà đứa bạn ở lại chơi và đưa xe cho nàng về, không quên nhờ nàng xách giùm bình nước uống về trước. Buổi chiều tôi nhận được tờ giấy có ghi: “Bình rượu của ông ở phòng quản lý ký túc xá, ông nhớ nha, thù này tôi phải trả, bây giờ tôi phải xuống làm việc với Ban quản lý vì vi phạm nội quy, mang rượu vào Ký túc xá”, đọc xong tờ giấy tôi cười ngặt nghẽo, lẩm bẩm: “lớn rồi mà còn khờ, rượu với nước mà cũng không phân biệt được”.
          Lớp tổ chức dã ngoại, xuống thăm một số hộ dân ở vùng ven, mỗi người chuẩn bị một thứ, tôi nằm trong khâu đối ngoại, nàng nằm trong khâu hậu cần, đến nơi chúng tôi vào nhà những người nông dân, họ tiếp đón thật chu đáo, buổi trưa chúng tôi bày biện thức ăn mang theo, còn họ đem chè ra tiếp đãi. Tôi có sáng kiến yêu cầu sinh viên và chủ nhà ngồi xen kẽ với nhau, sau khi ngồi yên vị, tôi quay sang đã thấy nàng ngồi cạnh tôi từ hồi nào, mọi người gắp thức ăn cho nhau, nàng cũng nhiệt tình lấy cho tôi 1 chén đày ắp chè nếp, chủ nhà cứ gục:
          - Ăn đi cháu, chè bác nấu đó, cứ tự nhiên.
          Tự nhiên gì nổi, bỏ ra thì sợ buồn lòng chủ nhà, mà ăn thì không nổi, nhìn sang thì thấy nàng đang ăn tự nhiên và mỉn cười một mình. Mọi người cười đùa vui vẻ, còn tôi sựng lại, cố “măm măm” cho xong chén chè.
          Lớp tổ chức liên hoan chia tay sau bốn năm học đại học, ai đi từ đâu thì trở về lại nơi đó, buổi chia tay thật bịn rịn. Thôi thì chuyện gì không vui bốn năm qua hãy bỏ qua hết, chỉ giữ lại những kỷ niệm đẹp, tôi hỏi nàng:
          - Chừng nào bà về quê?
          - Sáng mai. Còn ông?
          - Sáng mai luôn, bao giờ bà quay lại thành phố?- Tôi tiếp tục hỏi.
          - Ông đi rồi, Thành phố này còn gì nữa đâu mà tui quay lại.
          Tui tưởng nàng nói đùa, nhưng giọng nàng nghèn nghẹn tiếp tục:
          - Tui đã bị điên thiệt là điên, khùng thiệt là khùng lâu rồi ông không biết sao?
          Nghe nàng hỏi, tôi cảm thấy chơi vơi xác nhận:
          - Tôi đã là thằng ngốc nhất thiên hạ lâu lắm rồi, bởi ngốc nhất thiên hạ nên không nhận ra Tú bị điên, bị khùng.
          Nói xong, cả hai im lặng, mỗi người đuổi theo một dòng suy nghĩ của mình, tôi chợt thấy nàng đẹp quá, mái tóc dài rất hợp với khuôn mặt thánh thiện, dễ thương của nàng, hai giọt nước mắt lăn trên gò má nàng, tôi làm sao ngăn được, em bây giờ như xa một tầm tay./.

Tác giả bài viết: Lê Thanh Hưng

Nguồn tin: tác giả gởi cho tanhlinh.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 13 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Ha Nguyen - 08/10/2013 03:41
Hay, nhưng mình không thích"Em bây giờ như xa một tầm tay", cảm thấy không hợp với không gian, hoàn cảnh ấy. Truyện của anh cứ làm người đọc có cảm giác tiếc nuối quá!!!
LTH - 21/08/2013 22:45
PLYL a? cũng ghé thăm rồi a? cám ơn./
PLYL - 29/05/2013 10:22
Bai viet rat hay do LTH. Chuc H va gia dinh duoc nhieu suc khoe.
TM - 11/04/2013 05:46
Chuyện tình này sao giống chuyện của tôi vậy, ngày xưa tôi cũng yêu một người mà không dám nói, cứ nghĩ người ta không yêu mình, đến khi biết thì đã muộn. Tiếc lắm.
LTMH - 27/03/2013 04:30
LTH cứ hy vọng đi em sẽ viết 1 bài làm nền để anh lấy 1 triệu của NH rồi mình chia phần trăm.
1, 2  Trang sau
Comment addGửi bình luận của bạn

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 181

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 180


Hôm nayHôm nay : 26975

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 310045

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 28879420