Elvis đã chết tại tiệm hớt tóc

Thứ hai - 02/06/2014 03:47
Elvis đã chết tại tiệm hớt tóc

Elvis đã chết tại tiệm hớt tóc

Lúc mười tuổi, tôi không thể luận ra Elvis Presley có cái gì mà mấy thằng con trai chúng tôi không có. Ý tôi là, anh ấy có một đầu, hai tay, hai chân, thì cũng giống như lũ chúng tôi thôi. Bất cứ cái gì mà anh ấy còn giấu kín chắc phải ngon đếch chịu nổi bởi vì anh đã khiến mọi bạn nữ tại cô nhi viện chìm trong mê mệt. Khoảng chín giờ sáng thứ Bảy, tôi quyết định hỏi Eugene Correthers, một bậc đàn anh, điều gì đã làm anh chàng Elvis này trở nên đặc biệt đến vậy. Eugene Correthers đã bảo với tôi rằng, đó là mái tóc lượn sóng của Elvis và cái cách mà anh ấy di chuyển cơ thể.


                Lúc mười tuổi, tôi không thể luận ra Elvis Presley có cái gì mà mấy thằng con trai chúng tôi không có. Ý tôi là, anh ấy có một đầu, hai tay, hai chân, thì cũng giống như lũ chúng tôi thôi. Bất cứ cái gì mà anh ấy còn giấu kín chắc phải ngon đếch chịu nổi bởi vì anh đã khiến mọi bạn nữ tại cô nhi viện chìm trong mê mệt. Khoảng chín giờ sáng thứ Bảy, tôi quyết định hỏi Eugene Correthers, một bậc đàn anh, điều gì đã làm anh chàng Elvis này trở nên đặc biệt đến vậy. Eugene Correthers đã bảo với tôi rằng, đó là mái tóc lượn sóng của Elvis và cái cách mà anh ấy di chuyển cơ thể.
            Khoảng nửa giờ sau, tất cả các cậu bé trong trại trẻ mồ côi được triệu tập tới phòng ăn chính và nghe thông báo rằng mọi người sẽ đến khu thương mại Jacksonville, Florida để nhận giày Buster Brown mới và cắt tóc. Đó là khi tôi nảy ra ý tưởng vĩ đại này, điều ấy khiến đầu tôi muốn nổ tung. Nếu kiểu tóc của Elvis là bí quyết là tuyệt mật, vậy thì nó chính là những gì tôi sẽ có.
            Suốt trên đường ra phố, tôi toàn nói về chuyện đó - kiểu tóc Elvis mà tôi sẽ có. Tôi đã nói với mọi người, kể cả bà quản lý cô nhi viện, người đang đưa chúng tôi đi, rằng tôi sẽ trông y chang Elvis Presley và rằng tôi sẽ học cách di chuyển, đi đứng, uốn éo, nhún nhảy y chang anh và rằng tôi sẽ giàu có, sẽ nổi tiếng một ngày nào đó, y chang anh.
            Tôi cười toe cười toét, miệng ngoác tới tai khi mang đôi giày Buster Brown mới vào chân và tôi rất tự hào, đi quanh tiệm cố tình khoe cho mọi người thấy. Đôi giày thật sự sáng bóng, hoa cả mắt và tôi khoái ngắm xương chân của tôi qua cái máy chụp X-quang dành riêng cho tiệm giày làm xương ở bàn chân của bạn trông xanh xanh. Tôi hầu như quên việc chờ mái tóc mới vì giờ tôi đã có đôi giày Buster Brown mới đến nỗi tôi sẽ rất sung sướng về lại cô nhi viện ngay để luyện cách đi đứng cho giống Elvis.
            Cuối cùng chúng tôi đã đến cái tiệm hớt tóc lớn, nơi họ hớt miễn phí cho chúng tôi bởi chúng tôi là trẻ mồ côi. Tôi chạy đến một trong những chiếc ghế hớt tóc và thượng lên tấm ván được gác qua tay vịn của ghế để làm cho tôi ngồi cao lên. Tôi nhìn bác thợ hớt tóc và nói: “Cháu muốn có kiểu tóc Elvis. Bác có thể làm cho mái tóc của cháu giống như Elvis chứ?” Tôi cười hết cỡ khi hỏi bác ấy. “Để xem xem, chúng ta có thể làm gì cho thiếu gia nào,” bác ấy nói. Tôi sướng rần khi bác ấy bắt đầu cắt tóc cho tôi. Ngay khi bác ấy mới vừa tiến hành, bà quản lý cô nhi viện ra hiệu cho bác ấy đến nơi bà đang đứng. Bà quản lý thì thầm điều gì đó vào tai bác ấy và rồi bác ấy lắc đầu, như là bác ấy đang đáp “Không” với bà ấy. Bà ấy đi về phía người đàn ông khác đang ngồi ở ghế văn phòng và nói chuyện với ông ta. Sau đó, ông nhỏ con ấy tới nói chuyện với cái bác hớt tóc tôi. Điều tiếp theo tôi biết là bác hớt tóc nói với tôi rằng họ không được phép cắt cho chúng tôi kiểu tóc Elvis. Tôi thấy bác để lược sát mũi kéo rồi sau đó tôi thấy quá trời tóc tôi rơi xuống sàn.
            Khi hoàn thành xong công đoạn chỉnh sửa cạo mặt khiến tôi sực nức mùi kem phấn, bác ấy giúi vào tay tôi một đồng tiền ken và bảo tôi đi ra ngoài tới chỗ bán kẹo giòn mua cho mình một thỏi. Tôi trả lại bác ấy đồng xu và nói rằng tôi không đói. “Bác rất lấy làm tiếc, nhóc con ạ” bác ấy nói khi tôi tụt khỏi chiếc ghế hớt tóc của mình. “Tôi không phải nhóc con”, tôi lau những giọt nước mắt đang ứa ra, nói. Tôi ngồi xuống sàn, phủi những mẩu tóc bám trên đôi giày Buster Brown mới để đôi giày vẫn giữ nét bóng lộn rồi đứng lên phủi phủi cái quần soóc, bước tới cửa ra vào. Bà quản lý cô nhi viện mỉm cười nhìn tôi vẻ đắc thắng. Người đàn ông, người đã hớt tóc cho tôi, tiến lại chỗ bà ấy, nói, “Bà đúng là con mụ chết tiệt, thưa bà.” Bà ấy hét thật to, chửi trả bác ấy và đi như chạy về phía văn phòng. Người đàn ông đấm mạnh vào tường rồi bỏ ra ngoài, đứng dựa vào bức tường gạch, hút thuốc. Tôi từ từ đi ra và đứng bên cạnh bác ấy. Bác ấy nhìn xuống, nở một nụ cười với tôi, sau đó bác ấy vỗ nhè nhẹ cái đỉnh đầu trọc lóc của tôi. Tôi ngước lên bác ấy, mắt đỏ hoe và nói, “Bác biết Elvis Presley có xương xanh xanh hay là không?” 

Tác giả bài viết: Nguyễn Trung dịch.

Nguồn tin: từ eastoftheweb.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Comment addGửi bình luận của bạn

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 258


Hôm nayHôm nay : 46777

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 430570

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 26195375