GÓI HẾT YÊU THƯƠNG GỬI VỀ MÙA HẠ!
Thương tặng các em học sinh Tánh Linh......
BT- Tờ lịch bàn lật lên. Tháng 5. Nỗi xao xuyến tràn về... Tôi nhớ rằng tháng này đang là mùa thi. Mùa bao học sinh căng sức cho kỳ thi cuối cùng trong 12 năm phổ thông, trước khi thi đại học. Mùa của những cơn mưa bất chợt để sau đó sân trường phủ một màu xanh non tơ....
Chúng tôi thắp hương cho các chị bằng hoa cúc trắng, lễ vật tặng mỗi chị là một bộ nón lá, gương, lược và một nắm bồ kết. Những món quà sao quá đơn sơ, giản dị mà lại là niềm khát khao của các chị thời bom đạn....
Hồi nhỏ, thật tình tôi không dám nghĩ, sẽ đến một ngày người ta lại có thể triệt hạ rừng nhanh đến vậy. Gia đình tôi về Tánh Linh từ năm 1977. Hồi ấy, rừng vẫn còn là một thế lực của thiên nhiên nghìn đời, u tịch, thâm nghiêm và huyền bí. Con người có thể phá rừng làm rẫy, chặt cây làm nhà, truyền......
Có câu chuyện về thiền sư Ranryo dứt bỏ chốn triều đình phố thị vào núi cất một căn lều nhỏ để ngắm mưa. Ông ngồi suốt đêm nhìn mưa rơi. Ông yêu mưa đến nỗi dân ở sơn thôn biết tiếng và gọi ông là Dạ Vũ Tăng. Khi có người hỏi tại sao làm thế, ông trả lời:
-Đạo của tôi là ở ngay đó!...
Hình như mưa đã vào mùa.
Chiều nay, trên đường về, gió ẩm ướt lùa vào ống tay áo mát rượi; mây giăng đầy trời, và mưa nhẹ nhàng rơi. Phải là thật sự vào mùa, mưa mới đến một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và êm đềm đến vậy. Mưa không nặng hạt, và rơi gần như thẳng đứng, cứ rả rích, cứ tí tách trên mặt......