Hoài trải qua ba mối tình, thế nhưng anh vẫn muốn gọi lần thứ tư của mình là tình yêu đầu đời bởi nó là cái mà những người đang yêu hay gán cho - dĩ nhiên Hoài cũng không là ngoại lệ....
Huyện miền núi này ngày tôi về tìm em trời đang mưa lâm thâm. Dãy núi Ong làm một vệt xanh mờ, ở lưng sườn vần vũ quấn dải mây trắng đục.
Con đường vào nhà Miên như chị hàng nước chỉ và cũng mường tượng như trong trí nhớ của tôi, trải sỏi đỏ bầm, đó đây những vũng nước mặt váng dầu xe vằn......
Tôi nhớ không biết bao lần, và lần nào nỗi nhớ cũng buồn. Lần nào, tôi cũng nghĩ rằng anh giống cây thông bên ngoài kia, hình dáng vẫn thế mà không vi vu hát giữa trời nữa. Chỉ còn in hình bóng thẩm buồn vô hạn của mình lên bầu trời. Một buổi sáng ngồi cà phê cùng nhau, chị chủ quán nhìn một vóc......
Chúng tôi thắp hương cho các chị bằng hoa cúc trắng, lễ vật tặng mỗi chị là một bộ nón lá, gương, lược và một nắm bồ kết. Những món quà sao quá đơn sơ, giản dị mà lại là niềm khát khao của các chị thời bom đạn....
Cách thành phố Hà Giang chỉ chừng 70km đường chim bay, vậy mà chúng tôi phải ngồi ô tô từ sáng đến tận xế chiều mới tới được Lũng Cú! Lũng Cú nằm trên tận cùng cái chóp nhọn của tổ quốc, nên có đến ba mặt giáp với Trung Quốc....