Những cánh bướm

Những cánh bướm
Có một thời trong đời, cái đẹp là một cái gì đó thật đặc biệt với tôi. Có lẽ lúc tôi sáu hay bảy tuổi thì phải, chỉ vài tuần hoặc có thể một tháng trước lúc cô nhi viện biến tôi thành một ông cụ non.


          Có một thời trong đời, cái đẹp là một cái gì đó thật đặc biệt với tôi. Có lẽ lúc tôi sáu hay bảy tuổi thì phải, chỉ vài tuần hoặc có thể một tháng trước lúc cô nhi viện biến tôi thành một ông cụ non.
          Mỗi buổi sáng tại cô nhi viện, tôi thức dậy, xếp mền gối như một anh lính nhỏ đã được huấn luyện thành thói quen và sau đó tôi sẽ đứng vào một trong hai hàng thẳng tắp, hành quân cà nhích cà nhích dần đến chỗ ăn sáng với hai, ba chục cậu trai khác, những bạn sống trong nhà tập thể cùng tôi.
          Một buổi sáng thứ bảy, sau bữa sáng, tôi trở về nhà tập thể và nhìn thấy người trông nom cô nhi viện đang đuổi theo những con bướm chúa xinh đẹp – phải tới hàng trăm con ẩn trong những bụi cây khô rải rác quanh cô nhi viện.
          Tôi chăm chú quan sát ông ta đang bắt loài xinh đẹp này, từng con, từng con một, rồi gỡ chúng ra khỏi vợt lưới và sau đó dùng ghim kẹp đầu và cánh chúng, găm vào một tờ bìa dày cứng.
          Hủy hoại những thứ đẹp đẽ đến vậy thì thật tàn độc. Tôi đã nhiều lần lang thang nơi các bụi cây, chỉ mình tôi, cốt là để bướm có thể đậu trên đầu, mặt và tay tôi để rồi tôi có thể ngắm chúng thật gần.
          Khi điện thoại reo, ông trông nom cô nhi viện dựng tấm bìa lớn sát vào bậc cấp xi măng và đi vào trong để nghe điện thoại. Tôi lại đó, nhìn con bướm ông ta vừa ép vào. Nó vẫn còn nhúc nhích vì vậy tôi cúi xuống, chạm vào cánh nó làm một cây ghim tuột ra. Nó bắt đầu giẫy đập, bay lảo đảo vòng vòng cố thoát đi nhưng vẫn còn cây ghim gắn chặt bên cánh kia. Cuối cùng cánh nó đứt lìa và con bướm rơi xuống đất, chỉ còn rung lên sơ sơ nhè nhẹ.
          Tôi nhặt cái cánh đứt và con bướm lên, nhổ nước bọt lên cái cánh của nó rồi cố gắn dính lại như cũ để nó có thể bay xa, hưởng tự do trước khi ông trông nom cô nhi viện trở lại. Nhưng cái cánh không chịu dính vào.
           Điều tiếp theo tôi biết là ông trông nom cô nhi viện tiến ra khỏi cái cửa sau kế bên phòng chứa rác và bắt đầu hét la tôi. Tôi nói với ông ta tôi có làm gì đâu, nhưng ông ta không tin tôi. Ông ta chộp tờ bìa các tông và dùng nó quật ngay đỉnh đầu tôi. Kính thưa các loại mảnh bướm bướm văng khắp nơi. Ông ta ném tấm bìa xuống đất và bảo tôi lượm, bỏ vào thùng rác trong cái phòng ở phía sau nhà tập thể rồi ông ta bỏ đi.
          Tôi ngồi đó, giữa chỗ dơ bẩn, bên cái cây cổ thụ, lâu ơi là lâu, gắng ghép các mảnh bươm bướm với nhau để tôi có thể mai táng tất cả…nguyên vẹn, nhưng quá khó để thực hiện. Vì vậy, tôi đã nguyện cầu cho chúng, rồi tôi xếp hết vào hộp đựng giày cũ mèm và chôn cất chúng dưới cái pháo đài mà tôi đã xây đắp trong khu đất ngoài đám tre lớn, gần những bụi cây mâm xôi.
           Hàng năm, khi loài bươm bướm trở về cô nhi viện tranh nhau đậu lên người tôi, tôi sẽ cố gắng xua chúng đi bởi vì chúng không biết rằng cô nhi viện là một nơi tệ hại để sống và là một nơi rất tệ hại để chết.

Tác giả bài viết: Nguyễn Trung dịch.

Nguồn tin: Nguồn: http://www.eastoftheweb.com/short-stories/indexframe.html