ĐOẠI BÁNH CANH CHIỀU MƯA…

ĐOẠI BÁNH CANH CHIỀU MƯA…
Đà Nẵng ra, xe dừng nghỉ ở bến đò Cầu Hai, Thừa Lưu chi đó không nhớ nữa, chờ đón thêm khách lên Huế cho luôn. Xuống xe lang thang mần điếu thuốc. Nhìn thấy mệ mệt mỏi bên gánh bánh canh còn hơn nữa mà trời đã về chiều, mưa rề rề...
Tản văn của Phan Minh Nhật
 
ĐOẠI BÁNH CANH CHIỀU MƯA…



      Đà Nẵng ra, xe dừng nghỉ ở bến đò Cầu Hai, Thừa Lưu chi đó không nhớ nữa, chờ đón thêm khách lên Huế cho luôn.
      Xuống xe lang thang mần điếu thuốc. Nhìn thấy mệ mệt mỏi bên gánh bánh canh còn hơn nữa mà trời đã về chiều, mưa rề rề...
      - Cho con đoại mệ!
      - Dạ, mời anh ngồi! - Mệ rút cái đòn đường sau đưa ra.
      Giật mình, cái đòn đóng bằng ván thùng đạn, lên nước bóng lưỡng, chắc cũng gần bằng tuổi tui. Cùng với tiếng "dạ" nghe răng mà xa mà xót! Chắc chắn tuổi của mệ hơn hẳn mạ minh!
      - Ngon quá mệ ơi, cho con đoại nữa đi!
      Đưa tay đón cái tô từ phía mình, mệ khẳng định:
      - Anh trung tê ra!?
      - Dạ khôn, con ở Phú Vang! - Trả lời mệ nhưng biết chắc là mệ không tin.
      Thực tình quá ngon, trời thì mưa mưa, lạnh lạnh... Đẩng vô mấy muổng bánh canh dẻo quéo, nóng rang... Cay xè... Sướng chi mô!!!
      Vèo một cú, đò bên sông chưa qua tới đã mần xong 2 đoại bánh canh!
     - Cho con gửi tiền ạ!
     Thoáng thấy tờ 200k mệ hốt hoảng:
     - Chi dữ ri? Tiền mô thối??
     - Dạ! - Rút lại tờ 100k đưa ra, mệ thấy, lấy tay quẹt lên trán, không biết vì thói quen hay vì mồ hôi.
     - Dạ, khôn đủ mô anh nợ!
     Đến lượt tui toát mồ hôi... Không phân biệt được vì cái cay, cái nóng của bánh canh hay vì lời từ chối của mệ.
     - Dạ... Mấy cả thảy mệ?
     - Dạ... - Lại dạ - mười bốn ừmh...
     Nghe xong mệ nói! Cảm giác tuột sâu, nghẹn cứng, cay mắt...
     Chi ri trời... Nhà mình còn cực ri trời???
     Suốt chặn đường còn lại cứ văng vẳng tiêng dạ của mệ, cái tiếng mười bốn ừmh cụt ngủn./.
                  PMN.

Tác giả bài viết: Phan Minh Nhật

Nguồn tin: tác giả gởi cho tanhlinh.vn