Cánh diều mơ ước

Tôi không có diễm phúc được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tánh Linh tươi đẹp của các bạn, chỉ một lần đi công tác ghé qua - bất chợt dừng lại cánh đồng ven đường khi bóng chiều đã ngả. Cảnh quê hương thanh bình êm ả rất quen thuộc hiện ra trước mắt tôi và tôi không thể bỏ qua khoảnh khắc ấy để đứng lại ngắm nhìn.
Cánh diều mơ ước
Xa xa là dãy núi điệp trùng, dưới chân đồi khói nhà ai đã thơm mùi nếp mới, cánh cò gấp gấp như đang tìm chốn bình yên, lúa đã chín như đang vào mùa gặt, có những thửa ruộng mới cắt còn trơ gốc làm đau nhói bàn chân. Những đứa trẻ đang nô đùa rượt đuổi, chúng thi nhau kéo căng những dây diều đang no gió. Chạnh lòng nhớ về tuổi thơ chân đất đầu trần của mình làm sao có được những con diều cá mập, diều đại bàng rồi siêu nhân… như bây giờ. Ngày đó tôi chỉ làm diều bằng những tờ giấy học sinh hay những tờ giấy báo ghép lại, vót những cọng tre thật tròn-vừa nhỏ để làm sao cho cân đối với con diều, đâu có dây dù tôi phải chấp 4-5 sợi chỉ lại để làm dây, mơ ước có đong đầy đến đâu thì cánh diều cũng không thể bay cao bằng diều của những đứa trẻ trước mặt tôi được.
Đang thả hồn ngắm cảnh quê hương bình dị ấy tôi có cảm giác như mình đã từng được sinh ra và lớn lên nơi đây. Giật mình nhớ lại tôi phải tiếp tục chuyến đi. Không giống như mười mấy năm về trước đường quốc lộ ghập ghềnh toàn ổ gà, có người còn nói vui là ổ voi thì ngày nay đã được trải nhựa  thênh thang và sạch đẹp. Có lúc nhìn qua hai bên đường thấy những mẫu cao su thẳng tăm tắp đã tới mùa thu hoạch, tôi như vui cùng với niềm vui của người dân nơi đây khi mức sống được nâng lên rõ rệt.
Tới trung tâm thị trấn Lạc Tánh trời đã tối hẳn, tôi không ngờ Lạc Tánh lại lung linh huyền ảo đến thế giống như một thành phố được thu nhỏ về đêm. Hai bên đường là hai hàng đèn cao áp sáng trắng, ven bờ sông cát những quán cà phê với ánh đèn màu rực rỡ mà trước đây chỉ là bãi cỏ hoang. Tuy trời đã về đêm nhưng tôi vẫn thấy được những nhà cao tầng dọc theo lối đi, những trường học được xây dựng khang trang rộng lớn. Thẳng theo quốc lộ Trần Hưng Đạo - qua ngã tư một đoạn tôi hết sức ngạc nhiên vì những  hàng ăn - quán cóc mọc lên trên vỉa hè. Đang ngẩn ngơ không biết vào đâu thì nghe giọng nói ngọt ngào của người con gái xứ Huế hướng về phía tôi “anh ơi mua bắp nướng dùm em đi anh”. Trời! Tôi không còn biết mệt mỏi và đói bụng là gì nữa, như đùa như thật tôi hỏi bắt chước giọng của em “bắp còn non không em”? Cô  em vui vẻ tươi cười để khoe chiếc răng khểnh và đôi má lúm đồng tiền dễ thương trả lời tôi “em tuy già nhưng bắp vẫn còn non”. Lại thêm một lần ngạc nhiên nữa, con gái ở đây dịu dàng, duyên dáng, vui tính và thân thiện làm sao. Tôi quyết định xuống xe đến ngồi gần bên em, vừa chờ em quạt than nướng bắp vừa tranh thủ hỏi han đôi điều: “anh không ngờ vùng quê xa xôi này lại có người nói giọng Huế dễ thương như em” ,  em vẫn tươi cười nói “rứa là anh ở mô mới tới đúng không? Chừ chưa có khách anh đợi chút nữa sẽ được nghe giọng của mọi miền”. Đúng như em nói chưa được 10 phút thì có vài người tới mua bắp. Người Thanh Hóa giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, người Quảng Nam, Quảng Ngãi thì chất phát, mộc mạc…..tôi cứ đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Vậy là đất mẹ Tánh Linh đã ôm trọn biết bao con tim từ khắp mọi miền đất nước về đây hội tụ, như đã hòa chung một nhịp đập, hòa chung các phong tục tập quán, những lễ hội đình làng để có được Tánh Linh giàu đẹp như thế này. Tôi nhủ với lòng mình Tánh Linh hôm nay đã khác rất nhiều so với Tánh Linh hôm qua, tôi tin rằng cứ đà này Tánh Linh ngày mai sẽ thay da đổi thịt hơn thế nữa.
Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có chuyến công tác qua đây, lần nào cũng thế, đến và đi không hề hẹn trước nhưng chuyến đi lần này đã dâng trào trong tôi biết bao cảm xúc thân thương quyến luyến đến lạ lùng. Hãy cho tôi một lần  được làm người con của Tánh Linh, người con xa xứ nghĩ về quê hương mình, tôi mạo muội viết vội mấy câu thơ:
“Nếu ai hỏi vì sao yêu quê hương
Làm sao không biết được
Từng con đường ngõ nhỏ
Từng cành cây ngọn cỏ
Có lời ru yêu thương.
Nhớ cánh cò vấn vương
Nhớ sân trường ngập nắng
Nhớ ánh trăng đêm hè
Nhớ mẹ ru ầu ơ…..
Mấy câu thơ chưa đủ
Ru lại tuổi thơ ta”.
 
Vâng! Đúng vậy mấy câu thơ như thế làm sao diễn tả hết nỗi nhớ của ai đó khi xa quê nhưng cũng có thể khơi lại miền ký ức về mảnh đất đã từng nuôi ta khôn lớn. Cũng như tôi  đã từng được nghe truyền thuyết về một dòng sông Là Ngà, một Núi ông-Thác bà, một Biển lạc và thác mưa bay hùng vĩ-lãng mạn đến vô cùng nhưng chưa một lần được ghé thăm. Tôi hy vọng và ước mơ một ngày gần nhất sẽ quay lại  Tánh Linh tươi đẹp của các bạn. Quay lại không phải là đi công tác mà là đi tham quan thắng cảnh, tận mắt được chiêm ngưỡng những kỳ quan mà thiên nhiên đã trao tặng nơi đây. Tôi chợt nghĩ đến 2 câu trong bài thơ “TIẾNG HÁT CON TÀU” của nhà thơ Chế Lan Viên:
 
“…Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương…”.

Tác giả bài viết: Mã số dự thi VDTL 002

Nguồn tin: Ban Tổ chức cuộc thi trên tanhlinh.vn