TÔI SẼ….

Thứ sáu - 04/07/2014 03:06
TÔI SẼ….

TÔI SẼ….

Tôi nhớ không biết bao lần, và lần nào nỗi nhớ cũng buồn. Lần nào, tôi cũng nghĩ rằng anh giống cây thông bên ngoài kia, hình dáng vẫn thế mà không vi vu hát giữa trời nữa. Chỉ còn in hình bóng thẩm buồn vô hạn của mình lên bầu trời. Một buổi sáng ngồi cà phê cùng nhau, chị chủ quán nhìn một vóc dáng đồ sộ rồi hỏi, đây có phải là anh T?
   
   Những ngày ở Đà Lạt, chiều nào trời cũng mưa. Mưa đúng hẹn, cứ sau bữa cơm trưa là tràn về giăng mù sương và đan chéo cái lạnh lên vạn vật. Mưa còn mang theo lệnh phong toả bước chân lang thang của nhiều lữ khách, trong đó có tôi. 

      Ngồi co ro trên ghế nhìn ra tấm cửa kính mờ đục, bên ngoài, những ngọn nến xanh từ đỉnh cành thông sáng xanh biếc trong màn mưa. Gió ràn rạt, những chuỗi mưa rơi xiên xiên, đập vào cửa kính. Trời nhiều gió. Nhưng thật tiếc, gió thế mà không thể nghe thông reo…
       Tôi nhớ bạn!
       Tôi nhớ Anh!
       Tôi nhớ không biết bao lần, và lần nào nỗi nhớ cũng buồn. Lần nào, tôi cũng nghĩ rằng anh giống cây thông bên ngoài kia, hình dáng vẫn thế mà không vi vu hát giữa trời nữa. Chỉ còn in hình bóng thẩm buồn vô hạn của mình lên bầu trời.
       Một buổi sáng ngồi cà phê cùng nhau, chị chủ quán nhìn một vóc dáng đồ sộ rồi hỏi, đây có phải là anh T? Tôi lắc đầu, không phải, dù họ có cùng tầm vóc của “gấu mẹ vĩ đại”. Lúc ấy, một người bạn khác, anh P.Q.C đã có ngấn lệ tràn trong khóe mắt. Lạy Trời! Xin hãy nghe lời khẩn cầu của con. Xin hãy ngăn dòng lệ kia đừng tràn xuống. Con không muốn nhìn thấy bất kỳ dòng nước mắt xót xa nào nhỏ xuống vì xót thương bạn của con.
 

       Tạ ơn Thượng Đế đã thu lại giọt nước mắt!
       Đó là lần thứ hai tôi khấn nguyện. Lần thứ nhất, tôi cùng các bạn ngồi trước mặt Anh. Trong hình hài mà chân tay giờ đã bất động. Những ngón tay từng lướt như bay trên các phím đàn. Những lời ca ấm như lời thì thầm nồng nàn từng bay trên đôi môi anh đến tất cả mọi trái tim bè bạn, giờ đôi môi ấy khó khăn mấp máy mà không cất nổi lời chào. Đôi mắt lạc thần của Anh phút chốc ngấn nước. Tôi sợ thót tim. Tôi sợ giọt nước mắt bản năng nào đó sẽ tràn ra từ đôi mắt đờ đẫn buồn của người bạn tài hoa, phong độ thuở nào.
       Tạ ơn Đức Phật từ bi đã thu lại giọt nước mắt!
       Tôi trở lại Đà Lạt sau mười năm. Tình cờ, tôi ở đúng vào căn phòng từng ở mười năm trước. Tình cờ, những người “đồng giới” hôm nay cũng là những người bạn thích hát, mê rong chơi như những người bạn của mười năm trước. Nhưng chúng tôi toàn là khách, ít hiểu biết về Đà Lạt, chúng tôi không có Anh, người hiểu Đà Lạt, yêu Đà Lạt và say bạn như điếu đổ…Rất nhiều lần tôi khẽ thốt câu này. Thế là tôi đến được một tương lai sau mười năm. Tương lai là nơi đến bắt buộc của tất cả mọi người. Tôi không thích tương lai chút nào. Và tương lai lần đến này của riêng tôi thiệt nhiều mất mát. Bạn tôi ơi, có lối nào để chúng ta cùng trở lại mười năm trước hay không? Tôi sẽ nuốt miếng thịt chó cuốn lá mơ, chấm mắm tôm mà bạn vô tình đưa mời tôi. Tôi sẽ không giận dữ nói rằng câu “sống trên đời không ăn thịt chó…” là câu nói dở nhất nữa. Tôi sẽ…tôi sẽ …Biết bao thứ tôi sẽ, nhưng có một thứ tôi nhất định làm đó là sẽ không bao giờ để rơi giọt nước mắt xót xa bạn. Mà tôi sẽ ở lại nơi bạn từng sừng sững như thông Đà Lạt hát vi vu với gió đại ngàn.

Tác giả bài viết: Lâm Cúc

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Comment addGửi bình luận của bạn

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 146

Máy chủ tìm kiếm : 6

Khách viếng thăm : 140


Hôm nayHôm nay : 33190

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 160040

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 25924845