Gặp người chỉ lối đi Rừng Lá
Chợt nhận ra đường lên Núi Ông
Anh níu tình yêu về Lạc Tánh
Tìm em khắp Biển Lạc mênh mông...
Tôi rất thích câu thơ của Đỗ Quang Vinh: “Thôi đừng thổi nữa gió ơi/ Đã tung khăn xoã mây trời – mẹ tôi…”, nhưng tôi lại rất yêu những cơn gió. Mà, phải đâu chỉ hây hẩy gió, rào rạt gió, vi vút gió mới yêu; ngay đến rờn rợn gió, hun hút gió, ào ạt gió, khi đã ở lại cùng quá khứ cũng đáng yêu lạ......
Đã lâu lắm rồi mới lại được ngắm khói rạ vờn bay trên cánh đồng chiều. Trong hoàng hôn nhập nhoạng, những làn khói theo gió cuộn về cay xè đôi mắt. Những câu chuyện, những hình ảnh đã chìm sâu trong ký ức, bỗng chốc lại trỗi lên, lung linh sống động đến từng chi tiết nhỏ. Tôi như thấy ba tôi vai các......
Tôi sinh ra ở miền Trung, trong một ngôi làng mang đầy đủ những nét đặc trưng nhất của một ngôi làng Việt. Trước nhà sừng sững hàng cau, phía sau xanh rì khóm chuối, và cách chái bếp không xa là một cây rơm vàng ruộm nắng chiều. Tuy nhiên, trong ký ức tuổi thơ tôi, thân thuộc nhất lại là cây tre.......
Khi một ngày qua đi, khắp nơi hoàng hôn buông xuống, nhưng không biết có nơi đâu hoàng hôn đẹp như ở phố núi này không? Mặt trời đang chói gắt, thoắt đã dịu lại, hào phóng quét một dải màu lên những áng mây bàng bạc. Trong những xóm nhà nấp dưới rặng tre ven cánh đồng dịu mát, không biết ai đó còn......