Hồi nhỏ, thật tình tôi không dám nghĩ, sẽ đến một ngày người ta lại có thể triệt hạ rừng nhanh đến vậy. Gia đình tôi về Tánh Linh từ năm 1977. Hồi ấy, rừng vẫn còn là một thế lực của thiên nhiên nghìn đời, u tịch, thâm nghiêm và huyền bí. Con người có thể phá rừng làm rẫy, chặt cây làm nhà, truyền......
Tôi rất thích câu thơ của Đỗ Quang Vinh: “Thôi đừng thổi nữa gió ơi/ Đã tung khăn xoã mây trời – mẹ tôi…”, nhưng tôi lại rất yêu những cơn gió. Mà, phải đâu chỉ hây hẩy gió, rào rạt gió, vi vút gió mới yêu; ngay đến rờn rợn gió, hun hút gió, ào ạt gió, khi đã ở lại cùng quá khứ cũng đáng yêu lạ......
Dưới chân Núi Ông là đồng bằng sông La Ngà uốn khúc trải dài bát ngát chân trời Biển Lạc. Từ lưng chừng Núi Ông, dòng Thác Bà ừng ực tuôn trào, tung bọt trắng xóa giữa bạt ngàn rừng cây cổ thụ, rồi cuối cùng cũng đổ ra Biển Lạc. Cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ ấy cứ như quấn quýt và không thể tách......