Hoài trải qua ba mối tình, thế nhưng anh vẫn muốn gọi lần thứ tư của mình là tình yêu đầu đời bởi nó là cái mà những người đang yêu hay gán cho - dĩ nhiên Hoài cũng không là ngoại lệ....
Buổi chiều thứ bảy Học viện vắng lặng, đã mấy hôm rồi trời cứ mưa phùn suốt, hôm nay mới có vài giọt nắng nên Thanh Hải tranh thủ đi bộ vài vòng quanh Học viện cho thoải mái tinh thần. Ở Học viện này chủ yếu học viên là người miền Bắc, chiều thứ sáu về nhà hết, chỉ vài người miền Nam ở lại, không......
Nhà có chút việc cần đến cưa đục, xách xe chạy đi tìm thợ, không biết run rủi thế nào mà tôi lại gặp Nhơn. Vẫn làn da ngăm và hàm răng sáng, lại còn nguyên cái tính hay nói hay cười, Nhơn khiến tôi có cảm giác đây chính là thằng Nhơn của ngày xửa ngày xưa, cái thằng Nhơn từng ưỡn ngực nói như dao......
Đã hai mươi bảy năm rồi tôi mới về bến phà Trại. Đứng dưới gốc cổ thụ già nua nhìn dòng La Ngà cuộn chảy, tự dưng tôi nhớ chị Khuê, nhớ anh Hải, nhớ cu Lâm, nhưng nhớ nhất là người mà ngày xưa tôi đã hẹn là trọn đời sẽ nhớ…...
Mẹ đang may cho tôi một chiếc đầm. Suốt tháng 11, cứ đi học về là tôi thấy mẹ trong bếp, bên chiếc máy may đạp chân cũ kĩ kê sát cửa sổ để lấy ánh sáng, và cũng để mẹ có thể nhìn ra những đám ruộng trơ gốc rạ và vườn rau lác đác xem có ai qua lại trên đường không. Nhưng hiếm khi mới trông thấy......
Đã lâu lắm rồi mới lại được ngắm khói rạ vờn bay trên cánh đồng chiều. Trong hoàng hôn nhập nhoạng, những làn khói theo gió cuộn về cay xè đôi mắt. Những câu chuyện, những hình ảnh đã chìm sâu trong ký ức, bỗng chốc lại trỗi lên, lung linh sống động đến từng chi tiết nhỏ. Tôi như thấy ba tôi vai các......
Đây là truyện ngắn đầu tay của Lê Thanh Hưng, tanhlinh.vn xin giới thiệu cùng bạn đọc....